Nụ hồng trên môi em

Nụ hồng trên môi em

Chưa phân loại
08/10/2019
516 Lượt xem

Thảo Sương – người đẹp như tên mỏng manh, dịu dàng, thuần khiết như những giọt sương mai buổi sớm. Sương và Vĩnh Xuân yêu nhau, yêu bằng mối tình chân thành của đôi tim, không toan tính, không lọc lừa. Vĩnh Xuân cũng trông đợi từng ngày, ngày mà anh có thể trao cho Sương bức thư tình đẹp nhất chính là tấm thiệp hồng có ghi tên hai đứa.

Hôm nay cũng như bao lần hò hẹn khác, nhưng Xuân lại thấy điều khác lạ ở người yêu. Nét lo lắng suy tư, như muốn nói điều gì lại ấp úng chẳng nên lời. Nhìn nỗi u buồn in trong đáy mắt người yêu, lòng Vĩnh Xuân cũng xốn xang.

Vì quá yêu, mà Sương đã không suy cùng nghĩ tận, không biết gìn giữ cái quý giá nhất của người con gái. Trong lòng Sương giờ đây ngổn ngang trăm mối. Không phải Sương lo Vĩnh Xuân thay lòng đổi dạ, với tình yêu của anh, Thảo Sương tuyệt đối tin tưởng. Sương mang trong lòng một nỗi buồn không tên, cứ mãi phập phồng lo sợ chuyện chẳng lành sẽ chia cắt tình duyên. Khi giờ đây, trong bụng cô đang mang một giọt máu tình chung.

Trái với nét lo âu của Sương, Vĩnh Xuân rất đỗi vui mừng, hạnh phúc, khi biết tình yêu giữa họ đã đơm hoa kết trái. Vĩnh Xuân hết lời dỗ dành, trấn an Sương, anh hứa sẽ về thưa với mẹ, nhờ mẹ trầu cau qua nhà hỏi cưới Thảo Sương.

Thảo Sương nén buồn làm vui, cô cũng ước mơ ngày khoác lên mình chiếc áo cưới, đi bên cạnh Vĩnh Xuân trong tiếng chúc mừng của mọi người. Anh ôm chặt Thảo Sương vào lòng, anh muốn dùng cả đời của mình để bảo vệ cô khỏi mưa bão cuộc đời.

Ngày vui trong đời rồi cũng đến, xóa tan đi những ưu tư, thấp thỏm lo âu trong lòng Thảo Sương. Nụ cười của cô hôm nay như những nụ hồng đang khoe sắc. Trong mắt cô có hình bóng Vĩnh Xuân, trong mắt Vĩnh Xuân chỉ mãi mình Thảo Sương ngự trị. Cả hai đang nâng niu từng khoảnh khắc trong giây phút thiêng liêng này.

Đối với bà Nhận – mẹ Vĩnh Xuân có đứa con dâu dịu hiền, đảm đang, hiếu thảo như Sương bà vô cùng đẹp ý.

Nào ngờ, hạnh phúc tưởng chừng như vĩnh hằng ấy lại mỏng manh như sương khói. Khi Dạ Thảo chỉ vì lòng hờn ghen, ích kỷ cô nỡ nhẫn tâm giết chết một cuộc tình. Chuyện Thảo Sương mang thai, vô tình Dạ Thảo nghe được, cô ta đem chuyện ấy nói với bà Nhận.

Bà Nhận là người phong kiến, cổ hũ, luôn giữ lề lối gia phong. Bà tuyệt không thể chấp nhận chuyện “mèo mả gà đồng” chưa cưới hỏi mà đã có con. Dù cho đó là máu mủ, là cháu nội bà cũng nhất quyết chẳng nhận nhìn. Bà Nhận lên tiếng hủy bỏ hôn nhân, kéo Vĩnh Xuân về bất chấp sự phản đối từ anh.

Cay đắng, xót xa Thảo Sương có miệng chẳng thốt nên câu, chỉ tự trách mình sao dại khờ, để giờ đây mang về mình tiếng gái hư thân. Còn làm cho ông Hùng – cha cô xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn bà con lối xóm.

Không muốn cha gánh thêm nhiều xấu hổ, Thảo Sương âm thầm bỏ ra đi. Hành trang chẳng có gì mà sao mỗi bước chân nặng trĩu, nghe đau nhói từng cơn. Ngoảnh lại nhìn làng quê lần cuối, nơi đã từng….vâng…bây giờ chỉ là….đã từng in dấu chân kỷ niệm tình yêu của cô cùng Vĩnh Xuân. Cô không trách anh, cô biết anh cũng dằn vặt cũng khổ không kém gì cô. Có lẽ đây chính là số phận mà ông trời đã an bài. Nếu thế cô sẽ mạnh mẽ đương đầu với nó.

Thảo Sương đi không lâu thì Vĩnh Xuân trốn nhà qua tìm mong gặp cô. Tuy anh chưa có cách giải quyết, nhưng giây phút này anh biết rằng cô rất cần anh. Anh sẽ bên cạnh cô, an ủi cô, lau lệ cho cô. Anh sẽ cố thuyết phục mẹ nhận cô là dâu, nhận đứa bé còn trong bụng là cháu nội. Dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ rơi cô.

Thế nhưng, sao Thảo Sương lại vội vã bỏ ra đi, một mình gánh lấy mọi thiệt thòi, đau khổ. Còn anh, mất cô rồi anh biết làm sao đây. Vĩnh Xuân biết tìm Sương nơi đâu, khi giờ đây cô đã như bóng chim tăm cá. Anh sợ lắm với ý nghĩ không có Thảo Sương bên cạnh. Anh đâu buông tay sao cô đã vội buông bỏ.

Thảo Sương ơi! Anh gọi tên cô như réo gọi linh hồn của chính mình.

Thân gái dặm trường, Thảo Sương một thân một mình đặt chân lên chốn phồn hoa đô hội. Nét ngây thơ, gương mặt xinh đẹp là mầm mống khiến tội ác phát sinh. Thảo Sương thật thà, xém tý là bị kẻ xấu lừa gạt nếu không bị hại đời cũng bị bán vào nhà chứa.

May là cô gặp được Long chàng thanh niên tốt bụng ra tay giúp đỡ. Khi biết hoàn cảnh khốn khó của Sương, anh động lòng trắc ẩn cho cô ở tạm nhà anh.

Nói ra thật chẳng biết ai may mắn hơn ai. Gia đình Long cũng thuộc hàng khá giả. Trước kia do lêu lổng, ham chơi, không chịu học hành, nên khi cha mẹ mất đi, tài sản đều rơi vào tay người chị hai. Long thì chỉ có được căn nhà đơn sơ, chiếc xe ba bánh là phương tiện mưu sinh hằng ngày.

Đã quen với cảnh phong trần, một thân một mình, đừng nói nhà cửa bề bộn không dọn dẹp, ngay cả sinh hoạt hằng ngày của anh còn không chu toàn. Nay bỗng nhiên như từ trên trời rơi xuống một nàng tiên, giúp anh việc nhà việc cửa. Từ ngày có Thảo Sương cùng sống chung mái nhà, Long cảm nhận căn nhà của anh như được hồi sinh, nó trở nên ấm áp, không còn lạnh lẽo như xưa.

Mỗi ngày đi làm, Long đều mong mau chóng về nhà…vì giờ đây….ở nơi đó…..có người anh thương. Sự có mặt của Thảo Sương trong đời, đã mang đến cho Long một sức sống mới, một sinh mệnh mới. Bây giờ anh mới thực sự hiểu ý nghĩa tồn tại của mình trên thế gian đó chính là vì Thảo Sương.

Riêng phần Vĩnh Xuân, kể từ lúc Sương bỏ đi, anh như cái xác không hồn, anh đã tìm kiếm Sương khắp nơi, nhưng Thảo Sương cứ như nước bốc hơi khỏi thế gian này. Quá đau buồn, tuyệt vọng suốt ngày Vĩnh Xuân đắm chìm trong men rượu. Anh đang trừng phạt, trừng phạt sự yếu hèn, nhu nhược của mình, trừng phạt luôn cả sự hẹp hòi, phong kiến của bà Nhận. Còn Dạ Thảo, cô ngỡ phá hoại tình yêu giữa Vĩnh Xuân cùng Thảo Sương, thì cô sẽ có cơ hội dành lấy hạnh phúc cho mình. Nhìn Vĩnh Xuân xác ở đây, còn hồn gởi tận đâu đâu, cô mới biết mình đã sai, trong tình yêu không có chỗ cho sự toan tính và ích kỷ. Còn bà Nhận càng đau lòng xót dạ khi nhìn Vĩnh Xuân buông bỏ đời mình. Tất cả chỉ vì định kiến hẹp hòi, chính bà đã hại con mình.

Từ lúc Thảo Sương mang thai đến lúc sinh nở tất cả đều một tay Long lo lắng, chăm sóc. Anh thương mẹ, nên thương luôn cả con, xem như chính con ruột của mình. Chính sự chăm sóc, quan tâm chân thành của Long đối với Sương, ánh mắt thương yêu của anh dành cho bé Vĩnh. Đã khiến Sương cảm động. Cô đã một lần dang dở, giờ còn ước mơ gì hơn khi bên cạnh có người đàn ông hết lòng yêu thương cô, yêu luôn cả quá khứ của cô và…hy sinh cho cô như thế. Từ biết ơn đến yêu không mấy chốc, kể từ đó Long và Sương chung sống với nhau như vợ chồng.

Gần hai năm chung sống bên nhau mặn nồng trong nghĩa vợ chồng, dù cảnh nhà thiếu trước hụt sau nhưng luôn đong đầy hạnh phúc. Đến ngày thôi nôi của bé Vĩnh, dù đang bệnh Long cũng ráng đi đạp xe kiếm chút tiền mừng con tròn tuổi.

Cẩm Liên – chị hai của Long lại tìm đến nặng nhẹ khó dễ Sương. Dù Sương rất đẹp, rất dịu dàng, đối với chị hai như Liên đây cũng rất lễ phép nhưng nhìn thế nào Cẩm Liên cũng thấy chướng mắt. Bởi vì Thảo Sương có con riêng, bởi vì Long mù quáng, ngu ngốc nai lưng ra làm việc nuôi mẹ con Sương. Chính vì thế Cẩm Liên rất không ưa thích gì Sương. Lần này Cẩm Liên lại đến, yêu cầu Thảo Sương phải bồng con rời xa Long. Không muốn Trường Long bị kẹp giữa mình cùng chị, hơn hết nhìn thấy anh vì mẹ con cô mà thân thể hao gầy, không muốn anh khổ thêm nữa. Thảo Sương cắn răng nén đau để lại lá thư định bồng con ra đi.

Trong lúc đang chạy xe, bỗng nhiên Long ngất xỉu được anh em làm chung đưa về nhà. Nhìn thân thể trầy xước, vẻ mặt mệt mỏi nhợt nhạt của Long, tim Sương như thắt lại. Cô không thể xa anh, không thể rời xa anh, bỏ anh mà đi được. Dù chị Cẩm Liên có dùng lời lẽ nặng nề hơn dành cho cô, Thảo Sương cũng sẽ không rời xa Trường Long. Ý định bồng con bỏ đi đã được Sương xóa sạch trong tâm tưởng.

Ngày sinh nhật của bé Vĩnh, cả nhà đang quây quần vui bên nhau thì chị Cẩm Liên lại đến không tiếc lời mỉa mai Sương, trách mắng Long ngu dốt, còn hất cả bàn tiệc. Long nóng giận vô tình xô ngã Cẩm Liên. Quá tức lòng, Cẩm Liên dùng ghế đánh Long trọng thương phải nhập viện.

Thấy cảnh tình khốn khổ của hai em, Lâm Tuấn – anh rể của Long đã hết lòng giúp đỡ, đồng thời cũng khuyên nhủ Cẩm Liên. Chính Lâm Tuấn đã tìm về quê của Thảo Sương, báo chỗ ở của Sương cho gia đình biết.

Vĩnh Xuân như người đi trong đêm nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, biết được tin tức của Sương anh mừng không tả xiết. Vĩnh Xuân biết được anh đã tìm lại được định hướng của đời mình. Anh cùng ông Hùng lên Sài Gòn, theo địa chỉ mà Lâm Tuấn đưa tìm gặp Thảo Sương.

Vĩnh Xuân mang theo bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu mơ ước thì khi gặp Thảo Sương thì thất vọng bấy nhiêu. Thảo Sương đã có chồng, con của anh đã không còn là con của anh nữa. Vĩnh Xuân nghe nhức buốt buồng tim, loại đau đớn tê liệt này hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của anh. Từ ngày xa Sương, anh chưa từng một lần từ bỏ, anh vẫn nhớ vẫn thương vẫn chờ vẫn đợi.

Nhưng bây giờ thì hết rồi, giá như tai nạn lần đó cướp đi sinh mạng của anh, có lẽ anh sẽ không phải đau đớn như thế này. Cứ như có một tảng màu đen thật lớn che kín cả bầu trời, khiến cho anh ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

Biết trách ai đây, trách trời bày ra nghịch cảnh, hay trách anh cùng Sương có nợ không duyên. Thôi thì nếu đoạn đường này chỉ hai người bước đi, thì anh đành là người ở lại. Vì đôi khi chỉ cần lỡ một nhịp là lỡ cả đời.


Đánh giá bài viết

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *