Ru giấc tình sầu

Ru giấc tình sầu

Chưa phân loại
21/01/2019
539 Lượt xem

Hạnh phúc đôi khi chỉ là được nhìn thấy ai đó cười.

Lặng lẽ đứng ngoài cuộc sống của anh. Bỏ mặc đi mọi thứ làm em hạnh phúc hơn.

Yêu…Là điều làm em đau khổ nhất…

– Nhưng tình cảm mà….Làm thế nào để tim thôi yêu thôi nhớ.​

– Em đã bao lần tự dằn lòng thôi cái tình yêu không kết quả.

– Anh đang vui bên người….Em cười theo anh.

– Anh đau buồn lo lắng…Em cũng không nguôi dằn vặt.

– Giấu mãi lòng này cũng mệt mỏi.

– Em phải làm sao đây? Có nên yêu anh nửa không?

Đứng bên lề hạnh phúc của người khác là điều chẳng vui sướng gì. Nhưng còn cách nào khác hơn khi lòng đã mang yêu thương quá nhiều. Tìm hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người mình yêu. Đó là việc làm ngu ngốc nhất. Ngốc đến nổi đem trái tim mình ra cho người khác, chấp nhận tổn thương chỉ để đổi lấy nụ cười và hạnh phúc của một người. Cứ thế lặng lẽ cạnh bên, lặng lẽ quan tâm, lo lắng và an ủi mặc cho người đó đang đau lòng hay tổn thương vì ai.

Những việc làm ấy chẳng ai có đủ can đảm để thực hiện ngoài Cẩm Phượng. Trong suốt năm năm, từ sau ngày vợ Thu bỏ đi và cái chết tức tưởi của đứa con vừa mới chào đời. Lúc nào cô cũng luôn ở cạnh Thu, đồng hành cùng anh trong mọi khó khăn.

Năm năm trước, Phượng-Thu-Mận – ba con người, ba cuộc đời và ba số phận khác nhau. Thu là một chàng trai hiền lành, tốt bụng rất được lòng các cô gái. Mỗi năm cứ ba tháng hè Thu lại đến nhà cậu mợ ở Đà Lạt nghỉ ngơi. Ở đây anh quen Phượng và Mận, hai cô gái dễ thương, hiền dịu, giỏi giang. Vì gia đình khó khăn, mẹ mất sớm sống với cha già, Phượng lại là chị lớn của một đàn em nhỏ dại. Mọi việc trong nhà đều do cô gánh vác, cô phải đi giúp việc cho gia đình cậu mợ của Thu. Còn Mận cuộc sống cô có phần khó khăn hơn, đôi vai chai sần vì nặng gánh sớm khuya. Vậy mà lúc nào cũng nghe những lời nặng nhẹ, những trận đòn roi xé thịt của bà mẹ chỉ mê những lá bài tứ sắc.

Trong một lần về quê Thu nhân ngày kỵ cơm của cha anh, vì sức khỏe yếu mà Mận phải ở lại qua đêm chưa kịp xin phép mẹ. Trước những lời sầm xì bàn tán của lối xóm, mẹ cô tức giận không tiếc lời mắng chủi, đánh đập cô. Bà cho con gái mình là thứ hư thân mất nết, làm xấu mặt bà với bà con hàng xóm. Dẫu biết giữa mình và Thu không có gì với nhau nhưng làm sao Mận có thể chịu nỗi những lời cay nghiệt của mẹ, lẫn tiếng thị phi của mọi người. Là đàn ông, làm sao Thu có thể làm ngơ trước nỗi đau khổ và tuyệt vọng của Mận. Dù muốn dù không anh cũng phải lấy Mận, cứu vớt cuộc đời cô. Anh tự nhận trong cảnh tình hôm nay anh cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng anh đâu biết, quyết định đó của anh lại bóp nát trái tim một người con gái khác. Một cô gái đáng thương, đang ôm ấp mối tình câm lặng mà không dám nói ra. Phải! Cô gái ấy là Cẩm Phượng.

“Anh ơi còn những gì ngoài một đời chia ly. Cuộc tình vừa ra đi bằng con tim sầu úa bằng ngày tháng buồn tênh. Đêm đêm ôm kỷ niệm trong giọt sầu lênh đênh. Cuộc đời có là bao từ khi ta bước vào. Tình cảm lắm khổ đau tình như cơn mưa rào. Mình vẫn đến tìm nhau tình chưa vui đã vội xa nhau…”

Ngày Thu và Mận khoác tay nhau đi vào thánh đường, cô chỉ biết núp vào một chỗ lặng nhìn hạnh phúc của bạn. Nuốt những giọt lệ đắng cay, ôm lấy nỗi đau riêng mình. “Giờ đây đám cưới người ta, xe hoa tiễn anh sang cầu, còn em hận mối duyên đầu…”. Kể từ bây giờ, Phượng chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của Thu dõi theo anh trong từng ánh mắt. Không thể lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ như lúc Thu còn ở nhà cậu mợ mình được nửa. Với Phượng hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc của cô. Tình yêu chính là như vậy, không cần biết bạn ra sao, sống như thế nào nhưng chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là mình cũng hạnh phúc…

Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng là màu hồng, con đường tương lai đâu chỉ có hoa thơm và cỏ. Nó trải đầy cạm bẫy, chông gai và sỏi đá. Sau đám cưới, những tưởng Thu và Mận sẽ hạnh phúc bên nhau. Ờ! Thì cũng hạnh phúc đó nhưng nó quá mong manh, có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào bởi những cám dỗ của vật chất phù hoa. Hôn nhân không xây dựng trên tình yêu nó dễ khiến người ta cảm thấy chán nản. Mà điều quan trọng trong cuộc sống vẫn là tiền. Cuộc sống nghèo khổ đã lấy đi hạnh phúc, nụ cười, sự tươi trẻ của Mận, nó khiến cô trở nên mặc cảm. Mọi gánh nặng đều đặt lên đôi vai nhỏ bé của cô, cô phải chạy vay mượn khắp mọi nơi để có tiền chữa bệnh cho con trong khi công việc của Thu quá bấp bênh. Mận tủi, Mận buồn…Mận muốn thay đổi cuộc đời. Cô ngã vào vòng tay của Thuận, nghe những lời đường mật của anh ta, lời đảm bảo cho cuộc sống cô được đủ đầy như những cô gái nơi phồn hoa đô hội.

Mận ra đi bỏ lại Thu với đứa con thơ dại, chào đời chưa được bao lâu mà nay ốm mai đau. Một mình Thu phải vừa làm cha vừa làm mẹ chăm sóc cho con. Mỗi khi con khóc thét vì khát sữa vì thiếu vắng hơi mẹ là lòng anh như ai xé. Nhìn con vật vả trong cơn sốt anh chẳng biết làm gì, anh trách bản thân mình sao quá vô dụng không lo được cho vợ con có cuộc sống đủ đầy. Đứa bé chết đi anh, anh sụp đổ hoàn toàn. Nó là hơi thở, là mạng sống, là mục tiêu duy nhất để anh tiếp tục phấn đấu khi Mận phụ anh, thế mà hôm nay… Bên cạnh anh lúc này ngoài mẹ ra cũng chỉ có Cẩm Phượng, cô như ngọn nến nhỏ giữa màn đêm tăm tối soi sáng đời anh.

Một năm, hai năm rồi năm năm, khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng nó có thể thay đổi mọi thứ. Nó là liều thuốc tốt nhất để trái tim anh bình phục sau những tổn thương. Còn Cẩm Phượng cô như một bác sĩ, một vị thần cứu sinh của Thu. Năm năm qua cô hy sinh hạnh phúc của mình chỉ vì muốn giúp Thu vượt qua nỗi đau. Tuy không nói ra nhưng tất cả mọi người đều hiểu tình cảm cô dành cho Thu nhiều như thế nào. Cả Thu cũng hiểu, con người chứ đâu phải khúc gỗ vô tri vô giác.

Hiện tại ngay lúc này anh chỉ muốn bù đắp lại khoảng tuổi xuân cô đánh mất, bằng trái tim và cuộc đời anh “Xin thắp lại chút hương lòng ngày xưa. Bằng xác lá mùa thu rơi trên thềm vắng. Dù sương khói thời gian trôi theo ngày tháng xóa đi ngày xa vắng…”. Con sáo ngày xưa bay về chốn cũ, nó mong muốn cánh cửa lồng kia mở rộng để đón nó vào, nhưng cái lồng xưa vẫn im liềm khép chặt cửa. Phượng gần như đã buông lơi cái hy vọng yêu thương ngày nào “Xin gửi lại ân tình của ngày xưa. Làm phai úa tình xuân bao năm còn nhớ. Làm chim sáo chờ mong đêm dài thao thức. Đến nay tâm hồn xa vắng rồi người ơi”. Vì chính cô đã chứng kiến một gia đình tan vỡ, giữa hai người thiếu vắng một tình yêu, và ngày xưa người ta cũng chỉ xem cô là bạn. Cô sợ lắm, sợ rồi đây cô lại đi vào vết xe đổ của Mận, sợ mình sẽ là nạn nhân của một mối tình đơn phương, thầm lặng.

Sao trên đời lại có người ngu ngốc đến thế, năm năm bên nhau chẳng lẻ trái tim Thu như thế nào cô không cảm nhận được. Chắc cô đợi Thu lấy trái tim mình ra cho cô xem nó màu đen hay màu đỏ. Hạnh phúc đến tầm tay thì hãy nắm giữ thật chặt vì cả cô và Thu đều xứng đáng đón nhận. Còn Mận, cũng đã phải trả giá cho những sai lầm của chính mình. Điều duy nhất cuối đời cô muốn thực hiện là được nằm cạnh con cô để thì thầm cho nó nghe những lời xám hối của một người mẹ vô trách nhiệm.

Cuộc tình sầu ngày nào đã kết thúc, đã được ru vào quên lãng. Giờ đây chỉ còn lại niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng của hai người. Một cuộc tình mới được mở ra, trên con đường phía trước Thu không còn độc bước, mà bên anh lúc nào cũng có Phượng, có tình yêu của Phượng sánh bước cùng anh.

Người kể: LụcNgọcBảo


Đánh giá bài viết

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *