Tờ hứa hôn

Tờ hứa hôn

Chưa phân loại
04/08/2019
532 Lượt xem

Khi vừa cất tiếng khóc chào đời, ta không có quyền lựa chọn hoàn cảnh sinh trưởng, càng không có quyền lựa chọn cha mẹ. Vậy còn cuộc sống, còn tương lai mỗi người trong chúng ta có thể chọn đi con đường mà mình muốn, làm những việc mình thích hay không? Hay như hai câu thơ của Nguyễn Du trong truyện Kiều:

“Bắt phong trần phải phong trần

Cho thanh cao mới được phần thanh cao”

Nếu ngày xưa có Thúy Kiều bán thân chuộc cha, thì ngày nay giữa cuộc sống quay cuồng, đầy cạm bẫy cũng xuất hiện nàng Thúy Kiều – Lệ Phương nghĩ đến cô lòng chợt đau nhói. Đời Lệ Phương là những trang chữ nhạt nhòa nước mắt, trang sau lại nhạt nhòa hơn trang trước.

Lệ Phương – cô gái quê hiền lành, vì thương cha thương mẹ, thương đàn em dại, Lệ Phương một mình dấn bước lên chốn phồn hoa, mong tìm được việc làm ổn định gởi tiền về phụ giúp gia đình. Có lẽ kiếp trước Lệ Phương vụng đường tu, làm nhiều chuyện xấu nên kiếp này gánh chịu nhiều khổ lụy, bị ác ma đeo bám.

Giữa nơi đất lạ quê người, Lệ Phương gặp Thắng cứ ngỡ là Thiên Thần đến khi tận tường chỉ là một con ác quỷ, là một kẻ bất lương, đê tiện, bỉ ổi, lòng lang dạ sói. Hắn không những cưỡng đoạt chiếm lấy thể xác Lệ Phương, ngay cả linh hồn hắn cũng cầm giam trong bóng tối. Khiến cô sống chẳng ra hồn mà chết cũng nhuốc nhơ. Đêm đêm quay cuồng giữa những vòng tay, ngày ngày phải mồi chài bao nhiêu lượt khách để có tiền thỏa mãn những cơn nghiện ngập của hắn.

Lệ Phương có làm gì nên tội, sao giữa dòng đời xuôi ngược cô lại gặp tên mất hết nhân tính như Thắng. Để gió dập mưa vùi cho tàn một đời hoa. Để rồi bao nhiêu đau buồn, tổn thương đều tự mình ôm hết vào lòng, cứ nhắm mắt đưa mình vào hết nỗi đau này tới nỗi đau khác. Thắng không chỉ là tên khốn nạn, còn là một thằng vũ phu, những khi Lệ Phương không nghe lời thì hắn liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh đập cô một cách tàn nhẫn không thương xót, khắp thân thể đã đầy vết thương mới cũ, mà cõi lòng cũng chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ.

Rất nhiều lần, Lệ Phương phản kháng, muốn bỏ trốn nhưng làm sao thoát khỏi tay ác ma đây khi Lệ Phương chỉ như thỏ con yếu đuối đương đầu làm sao với hổ báo hung ác. Giữa thế giới bao trùm bởi âm u cùng lạnh lẽo Phương tìm được cho mình chút ánh sáng sưởi ấm tâm hồn. Người đã không xem cô là vũ nữ, không coi cô là hạng gái rẻ tiền, đã yêu thương cô, quan tâm cô một cách chân thành – người ấy chính là Vĩnh Bằng – chàng công tử nhà giàu, ỷ thừa tiền lắm bạc, nên cũng học thói ăn chơi. Nơi vũ trường thác loạn, Bằng đã gặp Phương – cô gái đẹp với đôi mắt buồn chất chứa nhiều ưu tư.

Tuy bị tên Thắng làm áp lực, uy hiếp nhưng Lệ Phương vẫn là người, vẫn có khối óc trái tim, cô không thể lợi dụng mãi lòng tin yêu của Vĩnh Bằng. Số tiền Bằng cho Lệ Phương từ chối không nhận, cô muốn một lần đến với anh không phải vì tiền mà là tình yêu, một tình yêu thật sự. Đôi tình nhân đang nồng nàn, say đắm bên nhau quên cả thế giới xung quanh thì ác ma lại xuất hiện.

Thắng tự xưng là người yêu của Lệ Phương. Vĩnh Bằng bàng hoàng, cứ thể đang gặp cơn ác mộng kinh hoàng. Anh vẫn cố níu kéo hy vọng chờ nghe một lời nói của Lệ Phương.

Một tiếng “Phải” vừa thốt ra liền khiến lòng Lệ Phương đau hơn dao khứa, nước mắt nghẹn ngào không biết từ đâu cứ mãi rơi.

Một cái tát Vĩnh Bằng dành cho Lệ Phương như cũng đang tát vào mặt chính mình, anh điên rồi nên mới khoác cho gái giang hồ một lớp áo thanh cao. Vĩnh Bằng làm sao thấu hiểu nỗi đau cùng cực mà Lệ Phương phải gánh chịu.

Lần nữa trận mưa roi lại trút xuống người Lệ Phương. Đời cô còn phải gánh thêm bao nhiêu giông tố mới vừa lòng ông trời đây?

Sau khi chia tay cùng Lệ Phương, bởi đau buồn, Vĩnh Bằng uống rượu say dẫn đến tai nạn, bác sĩ điều trị trực tiếp cho anh chính là Phượng Thy – cô vợ hứa hôn từ thuở nhỏ. Nhưng lúc ấy, Vĩnh Bằng quyết không chịu gặp mặt, càng không tán đồng cuộc hôn nhân bởi khi ấy anh đang say đắm Lệ Phương. Giấc mơ hoa đã tàn, Vĩnh Bằng quay về với thực tại, anh quyết tâm làm lại cuộc đời, trở thành đứa con ngoan. Rồi tháng ngày bên cạnh Phượng Thy tình yêu cũng nẩy mầm, đến khi Vĩnh Bằng biết Phượng Thy chính là vợ hứa hôn thì càng vui sướng hơn. Cả hai chọn ngày cử hành hôn lễ.

Phần Lệ Phương, từ lúc chia tay Vĩnh Bằng, cô lại tiếp nối những chuỗi dài sống trong địa ngục, vẫn sống đời nô lệ bán xác thân. Đến khi Lệ Phương cảm nhận được còn một hơi thở khác tồn tại trong cơ thể mình, cô sửng sốt biết mình đã mang thai mà tác giả không ai khác chính là tên Thắng đốn mạt. Lương tâm của hắn từ lâu đã bị chó cắn quạ tha, thì làm sao cảm nhận cái gọi là cốt nhục thâm tình, hắn ép Lệ Phương bỏ cái thai. Cô nhất quyết không chịu, cô phải bảo vệ con của cô cho dù cha nó có là ai, thế là Lệ Phương lại tiếp tục ăn đòn.

Chín tháng mười ngày chịu trăm đắng ngàn cay, đứa nhỏ cũng bình an mà sinh ra đời, nhìn con thơ trong giấc ngủ thần tiên lòng Lệ Phương cũng dâng trào niềm vui sướng. Ác ma thì mãi cũng là ác ma, Lệ Phương mới sanh con được hai tháng, Thắng lại ép cô phải tiếp tục sống kiếp gái ăn sương để có tiền cung phụng cho hắn. Giờ đây trong tay hắn còn có một vũ khí lợi hại hơn, ép Lệ Phương nghe lời đó chính là đứa bé.

Tình cờ, Thắng đọc được tin trên báo Vĩnh Bằng cưới vợ, hắn liền nảy sinh ra âm mưu đê hèn, ép Lệ Phương tìm đến Vĩnh Bằng nói anh mới chính là cha của đứa bé, đòi số tiền ba mươi triệu đồng. Lệ Phương làm theo lời, nhưng với một điều kiện, sau khi có tiền Thắng phải buông tha cho mẹ con cô. Đương nhiên, sống bên cạnh ác ma bao nhiêu năm, Lệ Phương thừa hiểu hắn làm gì có chữ tín, nhưng hoàn cảnh này Lệ Phương không có quyền lựa chọn, cô đành đánh cược số phận với ông trời một lần.

Đúng như kế hoạch, Lệ Phương mang con đến tìm Vĩnh Bằng. Bất ngờ gặp lại người xưa, lòng Vĩnh Bằng đã nguội lạnh, có chăng chỉ là hận hờn. Anh nhất quyết đứa bé chẳng phải giọt máu của anh. Bà Mai – mẹ Vĩnh Bằng thì có chút hoài nghi, bởi bà đâu lạ gì thói ăn chơi trước kia của Bằng. Việc chưa xong thì đứa bé sốt cao, phải nhập viện. Mấy ngày trôi qua, không thấy Lệ Phương quay về, Thắng đến nhà Vĩnh Bằng mới hay Lệ Phương đang ở trong bệnh viện chăm sóc con. Chính Thắng đã nói với Phượng Thy đứa bé là con ruột của Bằng. Nhìn Thắng nói dối không chớp mắt, Lệ Phương lại không thể làm gì, ức lòng đến ngất xỉu.

Phượng Thy đau lòng đòi chia tay với Vĩnh Bằng, điều này khiến anh càng tức giận Lệ Phương nhiều hơn, anh buộc Phương rời khỏi nhà, đổi lại anh quăng cho cô một xấp bạc.

Đau quá!

Ngày xưa Vĩnh Bằng cũng từng cho tiền cô, nhưng đó là vì anh thương cô, còn nay Bằng cũng đưa tiền cho cô, nhưng với lòng khinh miệt, lời lẽ tàn nhẫn. Chua chát quá! Tim cô nhói buốt đến bật khóc. Thôi thì lòng riêng đành mình riêng biết thôi.

Lúc này, bà Mai về tới, nên Vĩnh Bằng cất vội số tiền, xem như chẳng có chuyện gì. Bà đưa cho Bằng số bạc bốn mươi triệu để nhập hàng nhưng Bằng nhờ bà cất dùm. Chính lúc này, trong đầu Lệ Phương lóe lên một ý nghĩ táo bạo, cô đánh cắp số bạc đó và bồng con rời đi.

Chuyện bị bà Mai phát hiện cùng lúc Phượng Thy đến nhà lần nữa nói chuyện hủy hôn ước với Vĩnh Bằng. Chuyện xấu không thành, thêm phần dẫu sao Phượng Thy cũng đã cứu con cô, không đành lòng nhìn người vì mình mà khổ, Lệ Phương nói hết toàn bộ sự thật. Lệ Phương nước mắt như mưa, khóc như đời cô chưa một lần được khóc bởi xung quanh cô còn những tấm lòng cao thượng. Hiểu được hoàn cảnh, hiểu được nỗi khổ tâm của Lệ Phương thì đã quá muộn màng, điều duy nhất Vĩnh Bằng có thể làm là giúp Lệ Phương diệt trừ cái ác. Tên Thắng ác ma đã bị bắt về tội tàng trữ ma túy. Cuối cùng con quái vật xấu xa đã bị hoàng tử tiêu diệt, nhưng nàng Lọ Lem mãi chẳng đến gần hoàng tử được rồi.

Chuyện ngày xưa đành phải buông thôi, đã đến lúc gói ghém tất cả và sải chân mạnh mẽ bước từng bước. Lệ Phương bồng con về quê, sống lại những tháng ngày bình yên. Mong rồi, tháng ngày trôi qua những vết thương thể xác lẫn tâm hồn sẽ lành lại. Mong rồi, sẽ có một người yêu thương Lệ Phương thật lòng, người có thể vì cô mà bỏ cả thế giới lại sau lưng. Chắc chắn là thế, Lệ Phương nhé.


Đánh giá bài viết

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *